Mi Tiên vấn đáp - Phần II.25. Nguyên nhân của thời gian
Cơ bản
Tóm tắt
Nội dung
26/03/2020
Thuộc mục:
Ảnh tiêu đề:
Ẩn ảnhHiện
Tên:
Mi Tiên vấn đáp - Phần II.25. Nguyên nhân của thời gian
Thẻ Keywords (67 ký tự):
Mi Tiên vấn đáp - Phần II.25. Nguyên nhân của thời gian
Thẻ Description (160 ký tự):
Mi Tiên vấn đáp dịch bởi Hòa Thượng Giới nghiêm - Phần II.25. Nguyên nhân của thời gian
Thiết lập:Duyệt: Duyệt - Loại tin: Mới - ---Chia sẻ---
Url nguồn:
Tóm tắt (Chỉ viết ngắn gọn ko viết dài quá)

<p>Mi Ti&ecirc;n vấn đ&aacute;p dịch bởi H&ograve;a Thượng Giới nghi&ecirc;m - Phần II.25. Nguy&ecirc;n nh&acirc;n của thời gian</p>
webID: AB557DD1ED684468472584D2003D3491
<p>25. Nguy&ecirc;n nh&acirc;n của thời gian</p>
<p>Đức vua hỏi:<br>
- Thưa đại đức! Ph&agrave;m c&aacute;i g&igrave; c&oacute; quả th&igrave; phải c&oacute; nh&acirc;n. Vậy nguy&ecirc;n nh&acirc;n đ&acirc;u m&agrave; c&oacute; thời gian qu&aacute; khứ, hiện tại v&agrave; vị lai? Na-ti&ecirc;n tỳ khưu n&oacute;i:<br>
- Đại vương đặt c&acirc;u hỏi hay lắm! Trước khi trả lời, đại vương cho ph&eacute;p bần tăng được hỏi lại &iacute;t c&acirc;u.<br>
- Đại đức cứ hỏi!<br>
- Muốn chấm dứt thời gian th&igrave; phải l&agrave;m sao?<br>
- L&agrave; phải chấm dứt ph&aacute;p h&agrave;nh (Sankh&agrave;ra), ph&aacute;p hữu vi, ph&aacute;p tạo t&aacute;c, ph&aacute;p cấu sanh... như đại đức đ&atilde; trả lời trong c&acirc;u hỏi trước.<br>
- Đ&uacute;ng thế. Vậy muốn chấm dứt ph&aacute;p h&agrave;nh ấy th&igrave; phải l&agrave;m sao nữa?<br>
- Th&igrave; phải chấm dứt v&ocirc; minh, v&igrave; &quot;v&ocirc; minh&quot; sinh &quot;h&agrave;nh&quot; như Đức Thế T&ocirc;n đ&atilde; thuyết.<br>
- Đ&uacute;ng thế. V&agrave; như vậy, c&acirc;u hỏi của đại vương đ&atilde; được đại vương tự trả lời rồi. Đức vua cười ha hả:<br>
- Kh&eacute;o lắm, nhưng xin đại đức giảng giải cho r&otilde; r&agrave;ng hơn một t&iacute;.<br>
- C&oacute; thể được, t&acirc;u đại vương! C&oacute; thời gian l&agrave; v&igrave; c&ograve;n bị ph&aacute;p h&agrave;nh chi phối, ph&aacute;p h&agrave;nh l&agrave; do v&ocirc; minh m&agrave; c&oacute;. Vậy muốn chấm dứt thời gian th&igrave; phải chấm dứt v&ocirc; minh. Từ v&ocirc; minh, ch&uacute;ng ta sẽ lần theo tiến tr&igrave;nh sanh tử ấy như sau: V&ocirc; minh l&agrave; t&igrave;nh trạng bất gi&aacute;c, thiếu tỉnh thức, thiếu s&aacute;ng suốt n&ecirc;n khởi t&acirc;m vọng động, tạo n&ecirc;n h&agrave;nh, v&agrave; h&agrave;nh ch&iacute;nh l&agrave; &aacute;i, thủ, hữu qu&aacute; khứ. Do h&agrave;nh nghiệp m&agrave; ph&aacute;t sanh năng lực đưa t&acirc;m nương g&aacute; nơi b&agrave;o thai [kết sanh thức (danh) + tinh tr&ugrave;ng v&agrave; no&atilde;n ch&acirc;u (sắc)]. Kết hợp danh sắc hiện r&otilde; chức năng s&aacute;u căn để nhận thức s&aacute;u trần (lục nhập). Khi c&oacute; s&aacute;u gi&aacute;c quan của một ch&uacute;ng sanh ra đời, t&ugrave;y đối tượng nhận thức m&agrave; ph&aacute;t sanh nh&atilde;n x&uacute;c, nhĩ x&uacute;c...&yacute; x&uacute;c (x&uacute;c). Từ đ&acirc;y c&oacute; c&aacute;c cảm thọ khổ ưu, hỷ lạc v&agrave; xả (thọ). C&oacute; thọ liền c&oacute; tham s&acirc;n si (&aacute;i). C&oacute; &aacute;i, chấp thủ, tạo n&ecirc;n c&aacute;c thủ (dục thủ, kiến thủ, ng&atilde; thủ v&agrave; giới cấm thủ). Thủ l&agrave; sức mạnh tạo th&agrave;nh nghiệp (hữu) thiện, bất thiện v&agrave; bất động. Hữu l&agrave; lực tạo t&aacute;c để trở th&agrave;nh (bhava), nghĩa l&agrave; tạo năng lực để hiện hữu trong tương lai. Rồi thức t&aacute;i sanh kết hợp với sắc ph&aacute;p (tinh tr&ugrave;ng + no&atilde;n ch&acirc;u) tạo t&aacute;c n&ecirc;n một ch&uacute;ng sanh mới, chịu sự chi phối của gi&agrave; chết v&agrave; sầu bi khổ ưu n&atilde;o...; v&agrave; tiến tr&igrave;nh của mười hai duy&ecirc;n khởi n&agrave;y ch&iacute;nh l&agrave; tiến tr&igrave;nh sinh tử kh&ocirc;ng đầu, kh&ocirc;ng đu&ocirc;i k&eacute;o d&agrave;i đến v&ocirc; tận, chẳng thể phanh ra đầu mối. T&igrave;m kiếm nguồn gốc đầu ti&ecirc;n của ch&uacute;ng sanh, của thời gian l&agrave; một việc l&agrave;m kh&ocirc;ng thể được, t&acirc;u đại vương!<br>
- Cảm ơn đại đức đ&atilde; giảng giải rất tận tường.</p>
<p>* * *</p>

25. Nguyên nhân của thời gian

Đức vua hỏi:
- Thưa đại đức! Phàm cái gì có quả thì phải có nhân. Vậy nguyên nhân đâu mà có thời gian quá khứ, hiện tại và vị lai? Na-tiên tỳ khưu nói:
- Đại vương đặt câu hỏi hay lắm! Trước khi trả lời, đại vương cho phép bần tăng được hỏi lại ít câu.
- Đại đức cứ hỏi!
- Muốn chấm dứt thời gian thì phải làm sao?
- Là phải chấm dứt pháp hành (Sankhàra), pháp hữu vi, pháp tạo tác, pháp cấu sanh... như đại đức đã trả lời trong câu hỏi trước.
- Đúng thế. Vậy muốn chấm dứt pháp hành ấy thì phải làm sao nữa?
- Thì phải chấm dứt vô minh, vì "vô minh" sinh "hành" như Đức Thế Tôn đã thuyết.
- Đúng thế. Và như vậy, câu hỏi của đại vương đã được đại vương tự trả lời rồi. Đức vua cười ha hả:
- Khéo lắm, nhưng xin đại đức giảng giải cho rõ ràng hơn một tí.
- Có thể được, tâu đại vương! Có thời gian là vì còn bị pháp hành chi phối, pháp hành là do vô minh mà có. Vậy muốn chấm dứt thời gian thì phải chấm dứt vô minh. Từ vô minh, chúng ta sẽ lần theo tiến trình sanh tử ấy như sau: Vô minh là tình trạng bất giác, thiếu tỉnh thức, thiếu sáng suốt nên khởi tâm vọng động, tạo nên hành, và hành chính là ái, thủ, hữu quá khứ. Do hành nghiệp mà phát sanh năng lực đưa tâm nương gá nơi bào thai [kết sanh thức (danh) + tinh trùng và noãn châu (sắc)]. Kết hợp danh sắc hiện rõ chức năng sáu căn để nhận thức sáu trần (lục nhập). Khi có sáu giác quan của một chúng sanh ra đời, tùy đối tượng nhận thức mà phát sanh nhãn xúc, nhĩ xúc...ý xúc (xúc). Từ đây có các cảm thọ khổ ưu, hỷ lạc và xả (thọ). Có thọ liền có tham sân si (ái). Có ái, chấp thủ, tạo nên các thủ (dục thủ, kiến thủ, ngã thủ và giới cấm thủ). Thủ là sức mạnh tạo thành nghiệp (hữu) thiện, bất thiện và bất động. Hữu là lực tạo tác để trở thành (bhava), nghĩa là tạo năng lực để hiện hữu trong tương lai. Rồi thức tái sanh kết hợp với sắc pháp (tinh trùng + noãn châu) tạo tác nên một chúng sanh mới, chịu sự chi phối của già chết và sầu bi khổ ưu não...; và tiến trình của mười hai duyên khởi này chính là tiến trình sinh tử không đầu, không đuôi kéo dài đến vô tận, chẳng thể phanh ra đầu mối. Tìm kiếm nguồn gốc đầu tiên của chúng sanh, của thời gian là một việc làm không thể được, tâu đại vương!
- Cảm ơn đại đức đã giảng giải rất tận tường.

* * *