Mi Tiên vấn đáp - Phần II.40. Những tâm sở đồng sanh
Cơ bản
Tóm tắt
Nội dung
27/03/2020
Thuộc mục:
Ảnh tiêu đề:
Ẩn ảnhHiện
Tên:
Mi Tiên vấn đáp - Phần II.40. Những tâm sở đồng sanh
Thẻ Keywords (67 ký tự):
Mi Tiên vấn đáp - Phần II.40. Những tâm sở đồng sanh
Thẻ Description (160 ký tự):
Mi Tiên vấn đáp dịch bởi Hòa Thượng Giới nghiêm - Phần II.40. Những tâm sở đồng sanh
Thiết lập:Duyệt: Duyệt - Loại tin: Mới - ---Chia sẻ---
Url nguồn:
Tóm tắt (Chỉ viết ngắn gọn ko viết dài quá)

<p>Mi Ti&ecirc;n vấn đ&aacute;p dịch bởi H&ograve;a Thượng Giới nghi&ecirc;m - Phần II.40. Những t&acirc;m sở đồng sanh</p>
webID: AB557DD1ED684468472584D2003D3491
<p>40. Những t&acirc;m sở đồng sanh<br>
- Bạch đại đức! Những t&acirc;m sở m&agrave; đại đức vừa tr&igrave;nh b&agrave;y như: x&uacute;c, thọ, tưởng, t&aacute;c &yacute;... đều l&agrave; những t&acirc;m sở đồng sanh trong một l&uacute;c hay sao?<br>
- Thật ra, n&oacute; c&oacute; trước c&oacute; sau, nhưng v&igrave; tiến tr&igrave;nh ấy diễn ra nhanh qu&aacute; n&ecirc;n tr&iacute; tuệ ta kh&ocirc;ng theo d&otilde;i được, kh&ocirc;ng ph&acirc;n t&iacute;ch được. V&iacute; dụ: Tiến tr&igrave;nh của ngũ uẩn: sắc, thọ, tưởng, h&agrave;nh, thức. Khi thấy đ&oacute;a hoa, biết đ&oacute;a hoa ấy đẹp v&agrave; th&iacute;ch đ&oacute;a hoa ấy th&igrave; n&oacute; đ&atilde; đi suốt tiến tr&igrave;nh ấy rồi. M&agrave; khi thấy đ&oacute;a hoa ấy đẹp, th&iacute;ch đ&oacute;a hoa ấy th&igrave; trong nh&atilde;n thức cũng c&oacute; bảy t&acirc;m sở kh&aacute;c đồng sanh: x&uacute;c, t&aacute;c &yacute;, thọ tưởng, tư, nhất t&acirc;m, mạng căn... v&agrave; khi th&iacute;ch đ&oacute;a hoa ấy cũng l&agrave; tiến tr&igrave;nh mười hai duy&ecirc;n khởi đ&atilde; vận h&agrave;nh rồi. N&oacute; nhanh qu&aacute; phải kh&ocirc;ng đại vương!<br>
- V&acirc;ng, nhanh qu&aacute;. Nhanh qu&aacute;, nhưng ta cũng c&oacute; thể ph&acirc;n t&iacute;ch được, đ&acirc;y l&agrave; x&uacute;c, thọ, tưởng v.v... được chứ?<br>
- Kh&ocirc;ng thể được.<br>
- Đại đức c&oacute; thể cho nghe th&iacute; dụ?<br>
- V&acirc;ng, v&iacute; như vi&ecirc;n quan ngự tr&ugrave; d&acirc;ng cho đại vương một m&oacute;n ăn nhiều gia vị lạ l&ugrave;ng, rất ngon. Đại vương ăn m&oacute;n ấy, biết ngon, nhưng đại vương c&oacute; thể n&agrave;o bảo vi&ecirc;n quan ngự tr&ugrave; rằng: ngươi h&atilde;y lấy ra cho trẫm xem từng m&ugrave;i vị một như mặn, ngọt, b&ugrave;i, thơm, b&eacute;o... được chăng?<br>
- Kh&ocirc;ng thể được.<br>
- C&aacute;c m&ugrave;i vị ấy kh&ocirc;ng thể lấy ra được một c&aacute;ch ri&ecirc;ng rẽ như thế n&agrave;o th&igrave; c&aacute;c t&acirc;m sở đồng sanh cũng y như thế đ&oacute;, t&acirc;u đại vương r&otilde;.<br>
- Trẫm chưa r&otilde; đ&acirc;u, đại đức h&atilde;y giảng th&ecirc;m.<br>
- V&acirc;ng, khi đại vương biết vật kia l&agrave; muối, đại vương biết bằng g&igrave;?<br>
- Bằng mắt, trẫm c&oacute; thể biết được?<br>
- C&oacute; chắc biết muối bằng mắt kh&ocirc;ng, đại vương?<br>
- Chắc chắn chứ!<br>
- Thế nếu trước đ&acirc;y, đại vương chưa từng nếm muối, th&igrave; hiện giờ đại vương c&oacute; thể n&agrave;o biết được muối mặn chăng?<br>
- Đồng &yacute; l&agrave; thế, nhưng giả dụ c&oacute; một xe chở đầy muối đi qua trước mặt, đại đức nhận biết xe muối ấy bằng mắt hay bằng lưỡi? Nếu l&agrave; bằng lưỡi th&igrave; số lượng muối bằng sức mạnh của năm con b&ograve; k&eacute;o<br>
- th&igrave; lưỡi l&agrave;m thế n&agrave;o nếm cho hết được đại đức?<br>
- Chẳng cần nếm hết cả xe muối m&agrave; cũng biết được đấy l&agrave; muối, t&acirc;u đại vương .<br>
- Đại đức biết bằng g&igrave;?<br>
- Bần tăng biết bằng mắt.<br>
- Lời n&oacute;i của đại đức trước sau rất m&acirc;u thuẫn, trước th&igrave; b&aacute;c bỏ lời của trẫm, sau th&igrave; chấp nhận lời của trẫm. T&eacute; ra ch&uacute;ng ta đều biết muối bằng mắt.<br>
- Kh&ocirc;ng phải thế đ&acirc;u, đại vương! Trước ti&ecirc;n phải d&ugrave;ng lưỡi nếm muối, mới biết r&otilde; vị mặn của muối; nhưng sau do kinh nghiệm, do đ&atilde; từng thấy muối c&oacute; h&igrave;nh d&aacute;ng như vậy, m&agrave;u sắc như vậy, n&ecirc;n khi thấy biết muối ngay, chẳng cần phải nếm. Như thế chứng tỏ g&igrave;? Khi lưỡi nếm vị, khi mắt thấy sắc, b&ecirc;n trong n&oacute; khởi l&ecirc;n biết bao kinh nghiệm trước đ&acirc;y, biết bao nhi&ecirc;u l&agrave; t&acirc;m sở khởi sanh...; th&igrave; thử hỏi l&agrave;m thế n&agrave;o để ph&acirc;n t&iacute;ch được đ&acirc;y l&agrave; t&acirc;m sở g&igrave;, kia l&agrave; t&acirc;m sở g&igrave;? C&oacute; phải thế kh&ocirc;ng, hở đại vương?<br>
- Đ&uacute;ng thế! Đại đức giảng điều ấy rất hay!<br>
- Lại nữa, đại vương h&atilde;y nghe tiếp đ&acirc;y: Người ta c&oacute; thể d&ugrave;ng c&acirc;n để c&acirc;n được vị mặn của muối chăng?<br>
- Kh&ocirc;ng thể c&acirc;n được!<br>
- Ngay ch&iacute;nh những vị như ngọt, mặn, b&eacute;o, b&ugrave;i...; tức l&agrave; chỉ một cảm thọ, ch&uacute;ng ta cũng kh&ocirc;ng thể đem ra m&agrave; ph&acirc;n t&iacute;ch, m&agrave; c&acirc;n đo được, huống hồ l&agrave; hằng chuỗi t&acirc;m sở, hằng chuỗi c&aacute;i vi tế? Những danh ph&aacute;p ấy biến đổi, sanh diệt nhanh gấp mười bảy lần sắc ph&aacute;p<br>
- th&igrave; ch&uacute;ng ta c&oacute; thể n&agrave;o mang ra để biết r&otilde; đ&acirc;y l&agrave; thọ t&acirc;m sở, đ&acirc;y l&agrave; tưởng t&acirc;m sở... hở đại vương!<br>
- Thật l&agrave; tuyệt vời, chẳng c&oacute; g&igrave; r&otilde; r&agrave;ng hơn thế nữa!</p>
<p align="center">* * *</p>

40. Những tâm sở đồng sanh
- Bạch đại đức! Những tâm sở mà đại đức vừa trình bày như: xúc, thọ, tưởng, tác ý... đều là những tâm sở đồng sanh trong một lúc hay sao?
- Thật ra, nó có trước có sau, nhưng vì tiến trình ấy diễn ra nhanh quá nên trí tuệ ta không theo dõi được, không phân tích được. Ví dụ: Tiến trình của ngũ uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Khi thấy đóa hoa, biết đóa hoa ấy đẹp và thích đóa hoa ấy thì nó đã đi suốt tiến trình ấy rồi. Mà khi thấy đóa hoa ấy đẹp, thích đóa hoa ấy thì trong nhãn thức cũng có bảy tâm sở khác đồng sanh: xúc, tác ý, thọ tưởng, tư, nhất tâm, mạng căn... và khi thích đóa hoa ấy cũng là tiến trình mười hai duyên khởi đã vận hành rồi. Nó nhanh quá phải không đại vương!
- Vâng, nhanh quá. Nhanh quá, nhưng ta cũng có thể phân tích được, đây là xúc, thọ, tưởng v.v... được chứ?
- Không thể được.
- Đại đức có thể cho nghe thí dụ?
- Vâng, ví như viên quan ngự trù dâng cho đại vương một món ăn nhiều gia vị lạ lùng, rất ngon. Đại vương ăn món ấy, biết ngon, nhưng đại vương có thể nào bảo viên quan ngự trù rằng: ngươi hãy lấy ra cho trẫm xem từng mùi vị một như mặn, ngọt, bùi, thơm, béo... được chăng?
- Không thể được.
- Các mùi vị ấy không thể lấy ra được một cách riêng rẽ như thế nào thì các tâm sở đồng sanh cũng y như thế đó, tâu đại vương rõ.
- Trẫm chưa rõ đâu, đại đức hãy giảng thêm.
- Vâng, khi đại vương biết vật kia là muối, đại vương biết bằng gì?
- Bằng mắt, trẫm có thể biết được?
- Có chắc biết muối bằng mắt không, đại vương?
- Chắc chắn chứ!
- Thế nếu trước đây, đại vương chưa từng nếm muối, thì hiện giờ đại vương có thể nào biết được muối mặn chăng?
- Đồng ý là thế, nhưng giả dụ có một xe chở đầy muối đi qua trước mặt, đại đức nhận biết xe muối ấy bằng mắt hay bằng lưỡi? Nếu là bằng lưỡi thì số lượng muối bằng sức mạnh của năm con bò kéo
- thì lưỡi làm thế nào nếm cho hết được đại đức?
- Chẳng cần nếm hết cả xe muối mà cũng biết được đấy là muối, tâu đại vương .
- Đại đức biết bằng gì?
- Bần tăng biết bằng mắt.
- Lời nói của đại đức trước sau rất mâu thuẫn, trước thì bác bỏ lời của trẫm, sau thì chấp nhận lời của trẫm. Té ra chúng ta đều biết muối bằng mắt.
- Không phải thế đâu, đại vương! Trước tiên phải dùng lưỡi nếm muối, mới biết rõ vị mặn của muối; nhưng sau do kinh nghiệm, do đã từng thấy muối có hình dáng như vậy, màu sắc như vậy, nên khi thấy biết muối ngay, chẳng cần phải nếm. Như thế chứng tỏ gì? Khi lưỡi nếm vị, khi mắt thấy sắc, bên trong nó khởi lên biết bao kinh nghiệm trước đây, biết bao nhiêu là tâm sở khởi sanh...; thì thử hỏi làm thế nào để phân tích được đây là tâm sở gì, kia là tâm sở gì? Có phải thế không, hở đại vương?
- Đúng thế! Đại đức giảng điều ấy rất hay!
- Lại nữa, đại vương hãy nghe tiếp đây: Người ta có thể dùng cân để cân được vị mặn của muối chăng?
- Không thể cân được!
- Ngay chính những vị như ngọt, mặn, béo, bùi...; tức là chỉ một cảm thọ, chúng ta cũng không thể đem ra mà phân tích, mà cân đo được, huống hồ là hằng chuỗi tâm sở, hằng chuỗi cái vi tế? Những danh pháp ấy biến đổi, sanh diệt nhanh gấp mười bảy lần sắc pháp
- thì chúng ta có thể nào mang ra để biết rõ đây là thọ tâm sở, đây là tưởng tâm sở... hở đại vương!
- Thật là tuyệt vời, chẳng có gì rõ ràng hơn thế nữa!

* * *